Ông Chú Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 12: Cô ấy là người của tôi.

/1905


Chương 12: Cô ấy là người của tôi.

Mục Hiểu Hiểu hung dữ đi đến chỗ An Noãn Noãn: “Tại sao cô lại ở đây?”

An Noãn Noãn khẽ liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt của cô ghét bỏ giống như đang nhìn thứ rác rưởi ghê tởm nào đó, cong cong khóe miệng: “Không phải cô cũng đang ở đây à? Tại sao tôi lại không thể ở đây? Ồ, đúng rồi, đừng nói với tôi là nhà hàng này là do nhà cô mở ra đấy nhé.”

Đương nhiên Mục Hiểu Hiểu tức giận rồi, lần vụng trộm một tháng trước kia, trận chiến bị bắt gian tại giường vẫn còn hiện lên rất rõ ràng trước mắt cô ta, cô ta vẫn chưa trả thù cái tát của An Noãn Noãn đâu!

Điều tức giận hơn nữa là con ả An Noãn Noãn kia đột nhiên cắt ngang chuyện tốt của cô ta và Lưu Tĩnh Vũ, suýt chút nữa khiến Lưu Tĩnh Vũ không thể giao hợp được, cung may là qua chẩn đoán không có chuyện gì, nếu không, cô ta không thể không giết con ả An Noãn Noãn kia.

Nhưng nghĩ lại vẫn là thấy rất tức giận, cô ta liền giơ tay lên chuẩn bị dáng xuống: “Con khốn nạn.”

“Làm cái gì vậy?”

Thấy như vậy một giọng trầm nặng nề buông xuống, bàn tay của Mục Hiểu Hiểu bị người giữ ở giữa không trung, rồi tàn nhẫn hất ra: “Người của tôi mà cũng dám đánh.” Anh bình tĩnh nói với một giọng điệu chất vấn rất lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

Sau khi Chu Thanh Thanh nhìn thấy Cố Bắc Thần, ngây ngốc chỉ biết đứng nhìn anh, hoàn toàn quên mất rằng cô ta đang là con chó chạy vặt của Mục Hiểu Hiểu.

Khi Mục Hiểu Hiểu đột nhiên nghe thấy giọng nói liền quay lại và ngẩng đầu lên, nhìn Cố Bắc Thần với biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, anh ấy vừa mới nói cái gì?

Người của anh ấy?

Con ả An Noãn Noãn là người của Cố Bắc Thần? Làm sao có thể ...

Cho dù nhìn thấy rõ ràng người kia là Mục Hiểu Hiểu, Cố Bắc Thần vẫn vô cảm như cũ, giống như là từ đầu đến cuối anh không hề quen biết cô ta nên mới thờ ơ lạnh lùng như vậy.

“Anh Bắc Thần…!” Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy Cố Bắc Thần liền thấp giọng lẩm nhẩm một câu như vậy.

Cố Bắc Thần lạnh lùng quét mắt qua Mục Hiểu Hiểu: “Mục tiểu thư, cô mau giải thích rõ cho tôi.” Vừa nói, anh vừa kéo An Noãn Noãn đến bên cạnh mình.

Lần này, Mục Hiểu Hiểu thực sự đã đụng đến người không nên đụng, sắc mặt nhanh chóng trở nên căng thẳng, cố gắng nuốt nước bọt một cái: “Anh Bắc Thần, em, chúng em là bạn học, trước đây có chút hiểu lầm ... Cho nên, vừa rồi vừa gặp mặt cô ấy liền…..”

Mục Hiểu Hiểu ra hiệu ngầm cho Chu Thanh Thanh, chỉ vào An Noãn Noãn nói: “Cô ấy nói năng lỗ mãng với em, cho nên em chỉ muốn doạ cô ấy một chút thôi.”

Có thể nhìn ra, dáng vẻ này Mục Hiểu Hiểu là rất sợ Cố Bắc Thần, mà cô gái bên cạnh cô ta cũng nhìn Cố Bắc Thần với ánh mắt tràn đầy những bong bóng màu hồng, trong lòng An Noãn Noãn có suy đoán là Mục Hiểu Hiểu quen biết Cố Bắc Thần, hơn nữa còn là rất quen thuộc.

Nếu không, sao cô ta phải sợ Cố Bắc Thần như vậy? Nhưng mà tài văn chương của cô ta thực sự không tốt, Lời nói dối qua loa này có thể đối phó được với Cố Bắc Thần sao?

Hừ, quan trọng là cô ta gặp phải An Noãn Noãn cô, haha! Cô từ trước đến giờ không phải là quả hồng mềm, không phải là một người phụ nữ mà cô ta có thể tùy ý nắn bóp.

Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, có giống như những gì cô ta nói không?”

An Noãn Noãn chớp mắt, trao cho Mục Hiểu Hiểu một nụ cười kỳ dị, sau đó nhìn Cố Bắc Thần: “Ừmmm ..."

An Noãn Noãn cố tình kéo dài giọng điệu thật lâu, khiến cơ thể của Mục Hiểu Hiểu căng cứng, nhưng dù vậy cô ta  không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.

Nhưng mà, An Noãn Noãn lại không giống với suy nghĩ của cô ta, đợi đấy, nếu Mục Hiểu Hiểu cô ta đã không tốt đối với cô như thế, vậy thì cô nhất định sẽ khiến cho cô ta không được đến dễ chịu.

“Xem như là vậy đi. Đi thôi, đi thôi,  chúng ta vào ăn đi, chúng ta đều chết đói đến nơi rồi.” An Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt nhìn Cố Bắc Thần và nắm lấy cánh tay của anh.

Hừ, trong lòng Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiếng, sợ rằng ở Hải Thành, người phụ nữ duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của Cố Bắc Thần chỉ có chị gái Mục Thanh Tuyết mà thôi! Về phần An Noãn Noãn, ừm, nhất định là cô ta sử dụng thủ đoạn nào đó rồi.

Mục Hiểu Hiểu không sợ chết, ưỡn ngực lên hỏi Cố Bắc Thần: “Anh Bắc Thần, làm sao anh biết cô ấy……”

“Vợ của tôi, đương nhiên là tôi phải biết.” Cố Bắc Thần bỏ lại một câu nói, sau đó kéo An Noãn Noãn đi vào nhà hàng.

 

 


/1905