Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 4: đêm tân hôn (2)

/369


Duy Nhất chỉ cảm thấy một trận mê muội, cả người đổ ra sau .

Bởi vì người sớm thối lui đến giường lớn bên cạnh, “ bùm” một tiếng, có cái gì cứng nhắc đẩy cô ngã xuống , con gấu bông ôm trong lòng cũng vì thế mà ngã văng ra ngoài.

“Gấu yêu của ta !” Duy Nhất ngồi xuống cố nhịn đau , chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là đi tìm con gấu bông .

Bỗng nhiên một thứ mềm mềm gì đó nhét vào trong lòng cô, “Là thứ này sao?”

Thanh âm bên cạnh rất êm tai , trầm thấp, từ tính, mang có một chút ngữ điệu ngà ngà say rượu , giống phone khuếch tán hỗn âm, va chạm màng tai Duy Nhất .

Duy Nhất nuốt khan một ngụm nước miếng , một lần nữa ôm chặt con gấu nhỏ .

Liền ngay sau đó , hai chân cô đần dần cách mặt đất, rơi vào một cái ôm ấp, ấm áp dày rộng, nồng đậm vị rượu , bị hắn vây quanh, cô lại lần nữa cảm thấy đầu váng mắt hoa, mặt đỏ đỏ tựa trái đào chín , “Cái kia… Nhĩ hảo, tôi gọi là Duy Nhất, còn anh là ?” Khẩn trương khiến cô nói năng lộn xộn, nói xong cô liền hối hận không thôi, thật sự là rõ ràng hắn không phải kêu Lãnh Dực sao? Hơn nữa, cô còn là vợ của hắn a, hắn làm sao có thể không biết cô tên gì?

Cô cố gắng thật nhẹ nhàng , rời khỏi vòng tay kia , ngã xuống giường , trải đệm mềm mại .

“Duy Nhất? Thật là cái tên đặc biệt .”

Cô bị hắn khơi mào , áp một nụ hôn nhẹ , nàng nghe thấy được những lời này, trong lòng hơi hơi trầm xuống, nguyên lai hắn thật sự không biết tên mình a ! Thật sự là người kỳ quái ! Như thế nào hắn lại lấy mình ?Nguyên bản không thể nghĩ tiếp được nữa , ba ngón tay của ai kia dần dần trượt xuống , dắt một chút cồn vị nóng bỏng ở nàng làn da kích khởi gợn sóng, cô run nhè nhẹ, trong tay bấm chặt vào gấu bông

Chỉ nghe “Roạt ” một tiếng, áo ngủ của cô một mảnh biến thành hai, từng trận cảm giác man mát đánh úp lại, nàng hét lên một tiếng, cuống quít lấy gấu bông rách nát che khuất thân thể của chính mình.

“Để nó ra ngoài !” Một tiếng lạnh lùng như mệnh lệnh vang lên , một đôi bàn tay to có ý đồ đoạt lấy con gấu trong tay cô

“Không!” Cô hét lên , cắncaắn môi , theo bản năng hành động càng nnhanh , giữ chặt lấyc on gấu nhồi bông .

Một cỗ đại lực đánh lại, cô trong tay trống không, gấu bông không cánh mà bay .

Cô thất kinh, kêu khóc đứng lên, “Trả nó lại cho tôi ! Trả nó lại cho tôi !”

Lập tức sờ soạn lung tung khắp nơi tìm kiếm , mắt cô cái gì cũng nhìn không thấy ( Bị mảnh vải che mắt )

“Đông” một tiếng, đau nhức truyền đến, Cô không biết đã đụng phải cái gì rồi, trên trán liền có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.

Cô bất chấp chất lỏng đang chảy xuống ,vẫn cố quờ quoạng tay chân tìm gấu nhỏ , cúi đầu nức nở, “Gấu con ,em ở nơi nào? Ở nơi nào…”

Cảm giác quen thuộc , mềm mại trở trước ngực, nàng ôm chặt lấy con gấu , khóe môi nở một nụ cười , thuận tay lau chất lỏng đang chảy trên trán , nhất thời tay đầy máu đỏ, là chính cô nhìn không thấy…


/369