Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 13 - Chương 8

/191


Chết rồi sao?

Trong con ngươi trong suốt của Bách Lý Ngọc trống vắng đến đáng sợ, trái tim giống như bị dao cắt.

Có hai khả năng khiến cho Âm Dương đồng tâm cổ chết, một là cơ thể ký sinh chết, còn một loại, chính là bị lấy ra, cho dù là loại khả năng nào, đều không phải là điều mà hắn muốn thấy. . .

- Chủ tử, chủ mẫu không sao.

Mạc Tinh đứng ở một bên, trong lòng nóng như lửa đốt, không biết chủ tử và chủ mẫu đã xảy ra chuyện gì, cổ trùng trong cơ thể chủ tử chết rồi, nhất định là chủ mẫu đã xảy ra chuyện, nhưng hắn không biết làm thế nào để an ủi Bách Lý Ngọc.

Bách Lý Ngọc cười đau khổ, giờ phút này, hắn cũng mong Nam Cung Thiển Trang không sao, nàng lấy đồng tâm cổ ra, từ nay về sau bọn họ là người dưng.

Nhớ lại lời nói bình tĩnh nhưng gay gắt của nàng, hắn không thể phản bác, đó đều là sự thật. Bách Lý Ngọc rủ mắt nhìn cánh tay tái nhợt của mình, làm sao hắn có thể thẳng thắn kể lại tất cả cho nàng?

Ngay cả hắn cũng chán ghét, ghê tởm bản thân mình, một nữ tử như nàng, có thể chấp nhận không?

- Mạc Tinh, nếu lấy đồng tâm cổ ra, thì sẽ như thế nào?

Đôi môi Bách Lý Ngọc mất đi huyết sắc, hai tay chống trên giường, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.

- Nỗi đau xé tim.

Mặt Mạc Tinh trắng bệch, không ai có thể chịu đựng được loại đau đớn này, trái tim như bị nghìn đao chém thành vạn mảnh, chẳng lẽ chủ mẫu thật sự xảy ra chuyện sao?

Bách Lý Ngọc không ngờ nàng dứt khoát như thế, nghĩ lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhớ lại lúc đó nàng đang giao phó di ngôn với hắn, hắn tập trung tinh thần tìm kiếm phương pháp cứu chữa, không để ý đến, vậy là, nàng cố ý coi rẻ bản thân, chỉ vì muốn đuổi hắn đi sao?

Nghĩ đến đây, Bách Lý Ngọc ôm lấy ngực, giống như có một bàn tay đang xé nát trái tim của hắn, ngay cả hít thở cũng đau, hắn đi để thành toàn cho nguyện vọng của nàng, làm cho cảm xúc của nàng ổn định lại để suy nghĩ kỹ, còn nàng thì suy tính làm thế nào để giao phó mọi thứ của nàng cho hắn, trước khi hắn kịp hành động, nàng sẽ nhẫn tâm chặt đứt tất cả! Không tiếc chịu đựng nỗi đau khoét vào tim, chỉ muốn không còn bất kỳ quan hệ gì với hắn.

Thì ra, hắn kiềm chế tình cảm yêu đến tận xương tủy đối với nàng, nhưng chưa từng chân chính thấu hiểu nàng!

- Chủ tử, cổ trùng không thể lấy ra dễ dàng như vậy, huống hồ, nuôi dưỡng đã nhiều ngày ở trong cơ thể của chủ mẫu, hơn nữa sư huynh ở nước Tuyết Lâm xa xôi, không thể lấy cổ trùng ra, hay là chủ mẫu đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Tinh ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra.

Bách Lý Ngọc ngẩn người, nhớ lại lúc đi khỏi cung Càn Thanh, Nam Cung Thiển Trang và Thủy Triệt ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian ngắn, phải chăng vào lúc đó, nàng đã làm chuyện dại dột?

Nghĩ đến có thể nàng đã. . . Sợ hãi bao trùm lấy thần kinh của hắn, vô cùng hối hận lúc trước hắn đã rời đi, sớm biết. . . Phải dùng sức mạnh thì hắn cũng phải ở lại. Tay hắn khẽ run, vén chăn lên, lảo đảo xuống giường, phóng về phía cửa đại điện, đến cửa thì bị chặn lại.

Áo khoác màu đỏ thẫm thêu một đóa mẫu đơn lớn màu vàng kim, bên cạnh móc chỉ bạc, mô tả đường nét tinh xảo, ung dung hoa quý, nhưng cũng làm lộ ra dáng người duyên dáng. Ngón tay thon dài đeo móng giả, khảm nạm bảo thạch màu đỏ, nổi bật lên dung mạo tuyệt mỹ không có dấu hiệu già đi, vô cùng kiều diễm.

- Ám Đế đang muốn đi đâu vậy?

Giọng nói của An phu nhân âm nhu kỳ lạ, đôi mắt hồ ly hẹp dài nâng lên, u ám đảo qua dung mạo như ngọc của Bách Lý Ngọc, khóe miệng hiện lên nụ cười mang theo ý tứ khó hiểu.

Bách Lý Ngọc lau vệt máu ở khóe môi, bước chân không dừng lại, lạnh lùng và xa cách đi sát qua người An phu nhân.

- Đứng lại! Đây chính là thái độ cư xử với mẫu phi của ngươi sao?

Dung nhan đẹp đẽ của An Linh u ám, đối với nhi tử cực kỳ xa cách với bà ta này, trong lòng phức tạp.

Gương mặt giống Quân An Triều như đúc, vừa hận vừa yêu, nhưng hắn cùng một dạng với Quân An Triều, thích nữ nhi của tiện nhân kia, không khỏi làm cho bà ta tức giận!

- Đừng ép ta ra tay.

Chân Bách Lý Ngọc bước vội, lúc sắp biến mất ở hành lang, nghe được lời nói ở phía sau lưng, cơ thể nhoáng lên một cái.

- Quân Mặc U, khẩu khí thật lớn, có bản lĩnh thì ngươi giết Bản phu nhân đi.

An Linh vuốt ve móng giả, nhếch môi cười, nói:

- Không muốn phụ vương của ngươi chết, thì ngươi chuẩn bị ba ngày sau, cưới Vương Hậu mà ta tuyển cho ngươi.

Bỗng nhiên Bách Lý Ngọc xoay người, chỉ thấy một luồng gió mạnh lướt qua, tay hắn đã bóp trên cổ của An Linh, lạnh lùng nói:

- Bà hãy chờ tất cả mọi thứ của bà biến mất đi!

Sắc mặt An Linh xanh mét, hô hấp khó khăn. Nhưng không cam lòng nhận thua, cười u ám, nói:

- Tiện nhân kia thanh cao kiêu ngạo, bởi vì Bản phu nhân nhúng chàm phụ vương của ngươi, ông ta mới không còn cơ hội ở cùng với tiện nhân kia, tuyệt vọng nên lấy ta làm vợ, nếu Nam Cung Thiển Trang biết quá khứ của ngươi, nàng ta còn có thể gả cho ngươi sao? Không. . . Nàng ta đã vứt bỏ ngươi!

Nói xong, An Linh cười dữ tợn, không hề động đậy, để mặc cho Bách Lý Ngọc cắt đứt cổ của mình.

Trong đầu thoáng hiện lên trí nhớ mà hắn đã chôn kín, đáy mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ khát máu, cả người tản ra sát khí, cánh tay giơ lên, nhìn hơi thở của An Linh càng ngày càng yếu ớt, trong đáy mắt tràn ngập oán hận thấu xương, hận không thể vặn gãy cổ của bà ta, nhưng hắn không thể, cánh tay khẽ động, thô bạo hất An Linh ra, bà ta ngã xa mười mét, hắn lặng lẽ nhìn bà ta phun ra một ngụm máu tươi!

- Mẫu phi, Nhị đệ muốn gặp Vương thúc.

Bách Lý Ngọc giấu đi oán hận trong mắt, lạnh nhạt vô tình nhìn xuống An Linh đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Cơ thể An Linh cứng đờ, đột nhiên đôi mắt như trân châu trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bách Lý Ngọc, trong nháy mắt vẻ mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, thét chói tai:

- Quân Mặc U, ngươi dám!

- Mẫu phi, Nhị đệ đáng yêu như thế, Bản Đế cũng không xuống tay được, điều này cần phải xem biểu hiện của mẫu phi!

Lời nói của Bách Lý Ngọc tràn ngập khí lạnh khiến người ta sợ hãi, không ngờ hắn đi khỏi Bắc Thương hơn hai năm, lại có thêm một Nhị đệ!

Khó trách khi hắn sắp trở về, bà ta vội vã nắm quyền hành trong triều vào tay.

An Linh cố gắng giữ bình tĩnh, bà ta luôn luôn giỏi che giấu, tại sao Quân Mặc U có thể biết được?

- Nếu như ngươi động đến một đầu ngón tay của nó, chắc chắn Bản phu nhân sẽ tặng một phần hậu lễ cho Nam Cung Thiển Trang, ngươi cảm thấy nàng ta còn có thể coi trọng ngươi sao?

Ánh mắt của An Linh nham hiểm giống như muốn ăn sống Bách Lý Ngọc, hối hận vì ban đầu để trả thù Quân An Triều nên đã giữ lại hắn, hiện giờ, chỉ có quá khứ kinh hoàng của hắn, mới trở thành vũ khí trong tay




/191