Thiếu Soái ! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn

Chương 1.2: Lần đầu gặp gỡ.

/3749


Chương 1.2: Lần đầu gặp gỡ.
Đóng cửa thật kỹ, Cố Khinh Chu leo lên giường trong toa, từ từ buồn ngủ.
Cô mơ mơ màng màng.
Đột nhiên, gió lạnh thổi mạnh vào, Cố Khinh Chu bỗng nhiên mở mắt.
Cô ngửi thấy mùi máu.
Tiếp theo, khí lạnh và hơi thở của một người nhanh chóng tiến vào toa của cô, đóng cửa lại.
“Cho trốn nhờ!”. Giọng anh lạnh lẽo mà mang theo uy nghiêm, không chờ Cố Khinh Chu trả lời.
Anh nhanh chóng cởi bỏ áo quần lạnh ướt của mình, chui vào trong chăn của cô.
Giường trong toa xe khá nhỏ, không thể nằm hai người, anh liền đè lên trên người cô.
“Anh.......” Cố Khinh Chu còn không kịp phản ứng lại, người đàn ông đã bịt miệng cô.
Tốc độ rất nhanh.
Người đàn ông mang theo sát khí, mùi máu tươi kéo dài không tiêu tan, quanh quẩn ở trong toa.
Tay anh nhanh chóng xé một mảnh áo lớn trên người cô, lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
“Kêu lên!” Anh ra lệnh, giọng nói khàn khàn.
Cố Khinh Chu liền hiểu.
Mặc kệ là tình cảm mãnh liệt sung sướng, hay thê lương thảm thiết, nam nữ khỏa thân nằm ở trên giường, đều tỏa ra mùi hương ướt át.
Mùi đó có thể che lấp vết tích của người đàn ông kia.
Đồng thời người đàn ông dùng một cây dao lạnh kề ở cổ cô: “Kêu đi, kêu lớn tiếng một chút, nếu không tôi cắt đứt cổ họng cô!”
Máu cả người Cố Khinh Chu ngưng đọng, sắc mặt trắng bệch.
Cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông đè lên, bao bọc lấy thân hình ấm áp của cô.
Trong chớp mắt tay chân cô cứng đờ, không thể cử động.
Anh xé rách vạt áo của cô, da thịt tiếp xúc, mồ hôi của anh nhỏ giọt ướt át dính đầy người cô.
Nhưng trong chớp mắt này, Cố Khinh Chu không lo lắng anh làm nhục mình, sự chú ý của cô đều nằm ở lưỡi dao trên cổ.
“Tôi...... Tôi sẽ không.......” Cố Khinh Chu hoàn hồn cắn răng.
Trên cổ là một thứ chém sắt như chém bùn, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô còn phải giữ mạng.
“....... Cô bao nhiêu tuổi?” Trong bóng đêm, người đàn ông cũng sững sờ, không nghĩ tới là một thiếu nữ non nớt.
“Mười sáu.” Cố Khinh Chu trả lời, bị anh ép tới không thở nổi.
“Cũng không còn nhỏ, đừng giả ngu!” Người đàn ông nói.
Lúc này, xe lửa đã ngừng.
Có tiếng bước chân đánh thức đám lữ khách ngủ say, trong xe ồn ào.
Có quân đội tới kiểm tra xe.
“Kêu lên!” Giọng nói người đàn ông dồn dập, anh bắt chước tình cảnh biểu diễn trên giường: “Nếu không kêu lên, tôi thật sự.......”
Hai tay anh chắc nịch hữu lực, giọng nói hung ác. Huống chi, anh lại đang kề dao lên cổ Cố Khinh Chu.
Gặp kẻ liều mạng, Cố Khinh Chu đã mất cơ hội.
Cô không nắm chắc có thể chế phục được người này, nhanh chóng quyết định, khẽ rên nhẹ lên.
Giống phụ nữ đang hoan ái.......
Cô rên một cách non nớt.
Bụng dưới của người đàn ông thoáng căng thẳng, thiếu chút nữa nổi lên dục vọng.
Thiếu nữ kêu giống như mèo con ngốc nghếch, tràn ngập dụ hoặc.
Cửa toa xe Cố Khinh Chu bị mở ra, cô rên thật sự có tiết tấu, bởi vì dao của người đàn ông đã chuyển qua phía sau lưng cô.
Sau đó, cô tựa như bị người ngoài cửa làm cho kinh ngạc mà ngừng lại.
Đèn pin sáng chói chiếu vào bọn họ, bầu ngực tuyết trắng của Cố Khinh Chu lộ một nửa, da thịt mịn màng, tóc phủ dài trên giường rất quyến rũ.
Cô hét lên một tiếng, ôm người đàn ông trên người cô.
Tên sĩ quan cầm đèn pin thấy trong phòng có mùi vị ướt át, mà anh tuổi còn rất trẻ, Cố Khinh Chu lại khẩn trương nhìn chằm chằm anh, làm anh vô cùng xấu hổ, luống cuống lui ra ngoài, trái tim đập loạn, quên không nhìn rõ mặt chồng của cô.
Rồi sau đó, tên quan quân tuần tra kia nói ở cửa: “Không phát hiện.”
Tiếng bước chân xa dần.
Xe lửa bị lục soát náo loạn nửa canh giờ, một lần nữa lại xuất phát.
Người đàn ông trên người Cố Khinh Chu cũng dịch con dao ra khỏi lưng cô.


/3749