Thiếu Soái ! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn

Chương 2.3: Chị em hung ác.

/3749


Chương 2.3: Chị em hung ác.
Cố Khuê Chương rất vừa lòng.
Lúc cơm chiều, Cố Khinh Chu gặp được mọi người trong nhà.
Cố gia có bốn đứa nhỏ, hai bà nhỏ, Cố Khinh Chu đều gặp hết.
Cô cúi thấp mặt, không chút biến sắc đánh giá mọi người.
“Bím tóc của chị thật buồn cười, hiện tại ai còn để bím tóc a?”. Sau bữa tối, tứ tiểu thư Cố gia - Cố Anh, đang để tóc ngắn, kéo bím tóc của Cố Khinh Chu.
Cố Anh thấy cha đối với Cố Khinh Chu rất có thiện cảm, trong lòng nảy sinh ghen ghét.
Cố Khinh Chu xem như gió thổi qua, mỉm cười không nói.
“Cô nương ở nhà nên để bím tóc!”. Cố Khuê Chương không vui.
Cố Tứ bị cha chỉnh đốn, ủy khuất chu cái miệng nhỏ. Cô ta cùng tam tiểu thư Cố Duy là chị em song sinh, năm nay đều mười ba tuổi, đặc biệt thích trò đùa dai.
“Chờ nó ngủ rồi, đi cắt bím tóc của nó!” Cố Tứ tiểu thư ra chủ ý, nói.
Không phải cha thích bím tóc của Cố Khinh Chu sao? Vậy cắt nó đi, xem nó còn làm cha vui nữa không!
“Được, được.” Cố Tam tiểu thư hưng phấn đáp.
Cặp chị em song sinh này bàn bạc đêm đến đột nhập vào phòng ngủ Cố Khinh Chu.
Phòng ngủ Cố Khinh Chu được sắp xếp ở lầu ba.
Bọn nhỏ đều ở lầu ba.
Phòng cách vách Cố Khinh Chu là của anh cả Cố Thiệu, hai người dùng chung một cái ban công.
“Không còn cách nào khác, lầu ba chỉ còn lại gian phòng này.” Người hầu giải thích nói: “Khinh Chu tiểu thư ráng chịu đựng.”
Lúc Cố Khinh Chu đi tắm, trước thì bị chị gái khác mẹ chiếm, sau lại bị anh trai khác mẹ chiếm, kéo dài tới 9 giờ rưỡi tối, mới đến phiên cô.
Tắm rửa xong, cô ngồi ở trên giường lau tóc, mãi đến 11 giờ mới ngủ.
Mới vừa nằm xuống, Cố Khinh Chu liền nghe được thanh âm có người mở cửa.
Cô ở trong bóng đêm hơi căng thẳng, giống như con báo đề phòng.
“Nhanh lên nhanh lên.”
Cố Khinh Chu nghe được giọng của lão Tam Cố Duy.
Lão Tam cùng lão Tứ muốn cắt tóc Cố Khinh Chu.
“Em không muốn cắt tóc cô ta, em muốn rạch mặt cô ta, mặt cô ta quá giống mặt yêu tinh, tương lai có thể gây tai họa!” Lão Tứ đột nhiên hung tợn nói.
Lão Tam mơ hồ cũng có chút hưng phấn: “Cha có mắng mình hay không?”
“Cha thương chúng ta, hay là thương nó?” Lão Tứ hỏi lại.
Đương nhiên là thương các cô.
Hai cô gái nhỏ, thật ra càng ghen ghét khuôn mặt vô tội thuần tịnh của Cố Khinh Chu.
Ghen ghét làm các cô trở nên ác độc.
Giọng các cô rất khẽ nhưng Cố Khinh Chu nghe được rõ ràng, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, có một nụ cười châm chọc vừa hiện lên.
Muốn rạch mặt cô?
Hai con nhóc này có mà đi luyện mười năm nữa mới được.
Vừa tới gần, mũi kéo lạnh lẽo gần như áp sát gương mặt Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cánh tay đang cầm kéo của lão Tứ.
Động tác của Cố Khinh Chu cực nhanh, trở tay liền cầm cánh tay cầm kéo của lão Tứ, hung hăng đâm vào cánh tay của lão Tam.
“Ááááá~”
Lão Tam Cố Duy kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vang vọng toàn bộ gian phòng.
Trong lúc mơ ngủ tất cả mọi người dường như bừng tỉnh


/3749