Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 48: Mất liên lạc cuối tuần

/81


Chương 48: Mất liên lạc cuối tuần

“Mau tới đây, thiết bị anh đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này anh sẽ ở lại nơi này, em nơi nào đều không cho đi, ở chỗ này để cho em kiểm tra” Trần Liệt kéo Cố Niệm Chi đi vào thư phòng

Hắn liền thu xếp thiết bị ở trong phòng sách Hoắc Thiệu Hằng.

Cố Niệm Chi bị lôi kéo lảo đảo, không nhịn được cười nói: “Trần ca, anh dù sao cũng phải để cho em bỏ đồ xuống, rửa mặt đã chứ ? Còn nữa, em đói anh không ăn cơm tối sao, ”

“cái gì ăn cơm tối? Đói một hồi không sao, coi như giảm cân” Trần Liệt căn bản không nghe lời của cô, đem túi đeo trên lưng của cô lấy xuống, kéo tay cô để cho cô ngồi vào trên ghế kiểm tra, liên tiếp máy trắc nghiệm nhanh chóng dựng đến trên đầu Cố Niệm Chi, trên cánh tay cùng trái tim.

Cố Niệm Chi biết Trần Liệt đối với y học si mê, chẳng qua là không nghĩ tới có một ngày, chính mình sẽ trở thành đối tượng cho Trần Liệt “Khảo sát”

Không có cách nào không thể làm gì khác hơn là dựa lưng vào trên ghế kiểm tra, nhắm mắt lại, tùy ý Trần Liệt kiểm tra.

Liên tiếp gài thiết bị vào, Trần Liệt bắt đầu rút máu của cô ra.

Cố Niệm Chi mở mắt, nhìn chằm chằm cánh tay của mình, đột nhiên nói: “Trần ca, cánh tay của em bên trên thế nào có nhiều lỗ kim như vậy?”

Thật ra thì lỗ kim rất không rõ ràng, qua một tuần lễ, có chút không nhìn thấy.

Bất quá Cố Niệm Chi thị lực tốt một cách kỳ lạ, nhỏ như lỗ kim đi nữa cô đều có thể nhìn nhìn thấy.

Ở trường học trong một tuần lễ này cô mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, thời điểm tắm đều là vội vội vàng vàng, còn không có nhìn kỹ thân thể của mình, cho tới bây giờ mới phát hiện.

Trần Liệt mặt không đổi sắc nói: ” ừ, là em ngất đi trong một tuần lễ, anh rút máu ra”

Cố Niệm Chi không nói gì, yên lặng liếc nhìn Trần Liệt một cái, nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng mà lời nói Trần Liệt không dừng ngừng vang vọng bên tai cô.

Cô nghĩ đến chính mình chẳng qua chỉ là trúng mị dược, lại ngất đi một tuần lễ.

Nếu quả như thật không có chuyện gì, tại sao Trần Liệt phải rút ra nhiều máu của mình như vậy?

Còn nữa, tại sao cô rõ ràng không sao, còn phải mỗi tuần kiểm tra một lần?

Cô thật chỉ là bị trúng mị dược đơn giản như vậy sao?

Cố Niệm Chi là người rất cẩn thận.

Những ý niệm này ở trong đầu của cô vòng vo một vòng, lập tức nghĩ ra một cái vấn đề càng lớn hơn.

Cô mở mắt, nhìn Trần Liệt ở trên dụng cụ bận rộn, đột nhiên mở miệng hỏi ” em có phải hay không trúng độc?”

Cô hỏi đến rất đột nhiên, người bình thường dưới tình huống này, nhất định sẽ bật thốt lên chân thật tâm tư.

Nhưng là Trần Liệt không phải người bình thường, mà là có cấp bậc Đại tá đế quốc quân bộ quân y, vốn là so người bình thường tính cảnh giác cao honu rất nhiều, hơn nữa bị rất nhiều huấn luyện đặc biệt.

Cho nên tâm tư nhỏ của Cố Niệm Chi không có được như ý.

Trần Liệt trấn định lắc đầu, “Dĩ nhiên không có trúng độc, trong người chẳng qua là liệt tính mị dược, hiệu quả so với mị dược bình thường mãnh liệt rất nhiều vì phân phối thuốc giải cho em, anh ngay cả đồ vật ẩn giấu đều lấy ra “

“À? Thật à?” Cố Niệm Chi trợn to hai mắt, ánh mắt của cô vốn là lớn, hơn nữa con ngươi vừa đen vừa sáng, lúc nhìn người luôn giống tiểu hài tử một dạng tinh khiết cùng tin cậy.

Trần Liệt đầu chôn thật sâu, chỉ nhìn thiết bị số liệu, không nhìn hai tròng mắt Cố Niệm Chi.

Hắn lo lắng mình đối mặt với cặp mắt biết nói kia sẽ không cẩn thận nói ra chân tướng.

Hậu quả quả thực quá nghiêm trọng, hắn không muốn bị đánh đập một hồi sau đó cuộc đời còn lại ở trong ngục làm thí nghiệm a!

“Đương nhiên là thật, cho nên em phải báo đáp anh, để cho anh sau này quan sát tiếp, hoàn thiện hệ thống số liệu giải dược của anh” Trần Liệt đẩy cái kính của mình sắp trượt xuống dưới sống mũi một cái, khôi phục thần thái nghiêm túc.

Cố Niệm Chi lúc này mới hoàn toàn tin lời của Trần Liệt, thở phào nhẹ nhõm, nằm lười biếng ở trên ghế kiểm tra nói: “Nói sớm đi anh biết rất rõ ràng em nhát gan còn làm em sợ ”

“Em cho rằng là cái gì?”

“Em cho là trúng độc, trước mắt dư độc không rõ ràng a” Cố Niệm Chi cười lẩm bẩm, lại tựa vào trên ghế kiểm tra từ từ ngủ thiếp đi.

Cô ngủ thiếp đi thì tốt hơn.

Trần Liệt thậm chí còn chích thuốc cho cô ngủ say,

Tiếp tục quan sát thân thể cô các hạng mục cơ năng.

Hai ngày nay, Cố Niệm Chi chính là ở lúc ngủ lúc tỉnh bên trong vượt qua.

Trần Liệt còn nói tới Diệp Tử Đàn giúp, cùng nhau chiếu cố Cố Niệm Chi.

Bởi vì Diệp Tử Đàn là nữ thầy thuốc, có một số việc từ nữ thầy thuốc ra mặt thuận lợi hơn một chút.

Toàn bộ cuối tuần, Mai Hạ Văn gọi cho Cố Niệm Chi vô số cuộc điện thoại, Cố Niệm Chi một cái cũng không có trả lời, ngay cả tin nhắn cũng không có, hắn sắp điên lên rồi.

Thậm chí lại nhờ trung gian đi nhà phong nhã cư xá của Cố Niệm Chi xem giúp.


Bất quá lần này, hắn ngay cả cửa chính cư xá đều không thể đi vào.

Lần trước hắn có thể đi vào, là Trần Liệt đồng ý lính gác cửa thả hắn tiến vào.

Lần này, Trần Liệt không muốn bị quấy nhiễu tiến hành quan sát đánh giá đói với Cố Niệm Chi, dĩ nhiên không muốn hắn đi vào thêm loạn.

Cố Niệm Chi ở bên trong chiều chủ nhật mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn Diệp Tử Đàn đang thu dọn đồ đạc, kinh ngạc nói: ” Bác sĩ Diệp đến đây lúc nào vậy?”

Diệp Tử Đàn quay đầu cười nói: “cô đã tỉnh rồi? Có đói bụng hay không? Trần Liệt kêu thức ăn bền ngoài rồi, ăn chung không?”

nghe một chút có ăn, Cố Niệm Chi thoáng cái vén chăn lên bò dậy, “Ở nơi nào ở nơi nào? Tôi bây giờ đói bụng đến có thể ăn hết một con trâu!”

“Không có một con trâu, có thịt kho có ăn hay không?” Trần Liệt ló đầu vào nhìn một chút, đối với tinh thần vui sướng của Cố Niệm Chi biểu thị tán thưởng, cười híp mắt sờ cằm mới vừa mọc ra một chút xíu chòm râu, nói  “Là chỗ Ăn nhẹ Đường đưa tới bữa ăn dinh dưỡng, bên ngoài không ăn được nha!”

Cố Niệm Chi nhìn thấy Trần Liệt, nhào qua bắt cánh tay hắn lại, ngẹo đầu cười hắn: ” Trần ca, chỗ  Ăn nhẹ Đường có thịt kho? Anh đừng làm ngốc em, không não em hư mất!”

“Hắc hắc, em cái này càng ngày càng giống hài tử nha !” Trần Liệt trước mặt Cố Niệm Chi dứt khoát cậy già lên mặt, “Nghĩ tới lúc đó anh lần đầu tiên thấy em đến, em giống như động vật nhỏ, gặp người liền quấy nhiễu, mu bàn tay của anh đến nay còn có sẹo do ngón tay của em làm đây!”

Cố Niệm Chi che miệng cười, “em có làm qua sao? Không nhớ rõ ”

Lúc hai người đang cười nói, Diệp Tử Đàn đã bày xong chén đũa cùng thức ăn, gọi bọn họ tới ăn cơm.

Cố Niệm Chi ăn một bữa no căng, cơ hồ cuối cùng chống đỡ không nổi, mới để đũa xuống.

Sắc trời đã không còn sớm, Diệp Tử Đàn phải về chổ ở, Trần Liệt không yên tâm cô một mình trở về, liền thương lượng với Cố Niệm Chi : “Niệm Chi, anh cùng bác sĩ Diệp về chỗ ở, một mình em ở chỗ này không thành vấn đề chứ ?”

Hắn biết thời điểm Cố Niệm Chi một mình ở chỗ này có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều là cùng Hoắc Thiệu Hằng ở cùng nhau.

Nhưng cũng không phải là không có một mình ở qua.

Tuần trước chính là lúc Trần Liệt đi trước thời hạn, Cố Niệm Chi một mình ở chỗ này một đêm, ngày thứ hai vừa rạng sáng đã trở về trường học.

Cố Niệm Chi là cảm giác mình phải nhanh học được cánh sinh hoạt độc lập một chút.

Vì vậy cô không có yêu cầu Trần Liệt lưu lại.

Thứ nhất Diệp Tử Đàn một mình trở về chỗ ở quả thật không tốt lắm, nhưng trọng yếu hơn chính là, Cố Niệm Chi biết Trần Liệt len lén thích Diệp Tử Đàn, chỉ là không có dũng khí đuổi theo.

Trần Liệt tốt với cô như vậy, cô dĩ nhiên muốn có đi có lại.

Cố Niệm Chi đối với Trần Liệt nháy mắt mấy cái, “Không việc gì không việc gì, Trần ca, anh và bác sĩ Diệp cùng đi đi em còn có việc phải làm đây ”

Trần Liệt quay đầu đối với Diệp Tử Đàn nói: ” Bác sĩ Diệp , tôi còn có chút số liệu muốn thảo luận với cô, vừa vặn trên đường đi nói một chút ”

” Được a, không thành vấn đề, tôi vừa vặn cũng có chút vấn đề phải hướng anh thỉnh giáo đây” Diệp Tử Đàn liền vội vàng gật đầu, đứng dậy đi lấy túi máy vi tính của mình


/81