Tĩnh Nữ Truyền

Chương 79 - Chương 44

/222


*đường lang là bọ ngựa, có câu đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, ý là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau

Sau vòng hỗn chiến thứ nhất, trên trận chỉ còn lại bốn người, đợi sau khi tất cả những người còn lại đều lui ra, lụa đỏ trên đài tỷ võ cũng nhanh chóng thu vào, diện tích lại biến thành sân đá bóng lớn.

Giống như hôm qua, cách một ngày, vẫn là ba người kia, lần nữa đứng ở trên đài tỷ võ.

Cheng! Sau một tiếng chiêng vang lên, bốn đạo bóng dáng rất nhanh đã giao đấu với nhau.

Phượng Tĩnh Xu cũng không xem trong bọn họ rốt cuộc ai sẽ thắng, cuộc tỷ thí này, hoàn toàn không thể so sánh.

Coi như mấy người cao thủ trở lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang hàng với Phượng Duy Tĩnh, căn bản không thể thắng được Phượng Duy Tĩnh. Die nd da nl e q uu ydo n Huống chi, bên cạnh Phượng Duy Tĩnh có Tử Linh lung bảo vệ, an toàn của hắn không cần lo lắng.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu thấy Phong Bất Điên nhìn đến say sưa, giống như mình cũng tham gia vào trận luận võ trước mắt này, nhìn đến nỗi còn kích động đưa tay ra sau lưng lấy gậy trúc! Có điều, khi cái tay kia đưa ra sau lưng bắt hụt thì Phong Bất Điên chợt hồi hồn lại, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn thấy không có gì trên tay, lắc đầu một cái, tiếp tục xem trận tranh tài trước mắt.

Phượng Tĩnh Xu thu động tác của Phong Bất Điên vào đáy mắt, nhớ tới hôm qua, khi cây gậy trúc này dưới một kiếm của Phượng Duy Tĩnh đã vỡ nát, trong mắt Phong Bất Điên xẹt qua một chút không nỡ, trong lòngw vừa động, ngón trỏ chợt nhấc lên, trong Thấm Xu Văn vụt qua một tia sáng.

Sau một nén nhang, trên đài vẫn diễn ra trận đánh, kể từ sau khi Phượng Duy Tĩnh theo Lục Miểu chân nhân còn chưa bao giờ đánh thỏa thích như vậy, mặc dù thường ngày từng tỷ võ với Tĩnh Ảnh, nhưng hai bên xuống tay cũng rất có chừng mực, chưa từng dùng hết toàn lực, vì vậy lúc này một lần đối mặt với ba đại cao thủ, Phượng Duy Tĩnh càng đánh càng hưng phấn, xuống tay cũng càng ngày càng ác liệt!

Phong Bất Điên giật mình nhìn Phượng Duy Tĩnh trên đài, hắn đã giao thủ với hắn (Duy Tĩnh), biết thiếu niên này có võ công lợi hại phi phàm, nhưng mà, hắn lại không biết hắn (Duy Tĩnh) lợi hại như vậy! Dựa vào tình huống trước mắt này, xem ra, ngày hôm qua Phượng Duy Tĩnh cũng chưa dùng hết toàn lực đánh nhau với hắn. Phong Bất Điên thở dài, xem ra, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi! Mới ngắn ngủn trong mười năm, trong chốn giang hồ lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, hơn nữa còn là tiểu vương gia Hiền vương phủ của Lộng Phong quốc! Ai, lão nhân gia hắn có phải nên thoái ẩn rồi hay không?

Trong lúc nhất thời Phong Bất Điên bị sự cường đại của Phượng Duy Tĩnh đả kích, sinh lòng nản chí.

Đột nhiên, Phong Bất Điên cảm thấy được bên cạnh có một đồ vật đang lặng lẽ đâm mình, hắn tò mò nhìn qua, bị một vật dài màu xanh làm cho kinh ngạc —— một cây gậy trúc màu ngọc bích!

Phong Bất Điên dọc theo cây gậy ngẩng đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu bên cạnh cười tủm tỉm, trong ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu đột nhiên hiểu ý của nàng, hốc mắt hắn đỏ lên, chợt cảm thấy mũi chua xót, tay run run đưa về phía cây gậy trúc xanh biếc này. Cầm cây gậy lên, Phong Bất Điên liền có một cảm giác kỳ lạ vọt qua, hắn không tiếp tục nhìn về phía đài luận võ nữa, mà cặp mắt sáng lên quan sát đồ vật trước mắt.

Cây gậy này gần tương tự với cái gậy trúc kia của hắn, bất luận là từ hình dáng hay là những phương diện khác, ngay cả bởi vì mấy chỗ lõm xuống mà do mấy chục năm nay Phong Bất Điên cầm cũng giống nhau đúc, có thể thấy được người tặng lễ dụng tâm thế nào!

Cây gậy này lại còn tốt hơn so với cái gậy trúc trước kia, cảm giác cũng rất mượt mà, sẽ không gai tay, dựa vào cảm giác, lại có thể đoán được cây gậy này cứng cỏi thế nào, vũ khí sắc bén bình thường vốn không thể phá hỏng! Thân thể Phong Bất Điên hơi rung động, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu vẫn bình tĩnh, da.nlze.qu;ydo/nn cảm kích nhỏ giọng nói: Tiểu Phong Điên, hôm nay lão Phong Điên ta cảm tạ tình cảm tri kỷ và ân tặng gậy của ngươi, ngày khác nếu có khó khăn, cứ việc tìm đến huynh đệ Cái Bang nhờ truyền lời, Phong Bất Điên ta nhất định hoàn thành toàn lực!

Phượng Tĩnh Xu cười cười, nói: Lão Phong Điên, tiểu Phong Điên có chuyện gì cần người giúp một tay chứ? Ta chỉ là bởi vì gậy trúc của người bị Duy nhi làm hỏng cho nên mới bồi thường cho người một cây, ngươi nhận lấy được rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!

Phong Bất Điên vui mừng gật đầu, lại cúi đầu nhẹ ve vuốt cây gậy.

Cheng! Lại một tiếng chiêng vang lên, trong đám người bộc phát ra một hồi hoan hô và tiếng thét chói tai, Phượng Tĩnh Xu không nghe cũng biết, nhất định là Duy nhi thắng rồi.

Quả nhiên, chỉ nghe người chủ trì lớn tiếng tuyên bố: Vòng hỗn chiến thứ hai, Phượng tiểu vương gia thắng!

Nơi này có hai Phượng vương gia, vì để phân biệt, liền gọi theo bối phận, Phượng Duy Tĩnh ở vai vế thấp được gọi là Phượng tiểu vương gia , trải qua cuộc tuyên bố này, bảo vật rốt cuộc có chủ nhân!

Trên đài tỷ võ, Tuệ Năng được Tuệ Tĩnh đỡ lấy, thoạt nhìn là bị nội thương, có điều cũng đáng ngại, mà đổi thành Yến Phi ở bên cạnh, thì bị trọng thương, thương thế nghiêm trọng! Phượng Duy Tĩnh đứng ở trên đài, dáng người đĩnh đạc, cặp mắt vẫn thiêu đốt lửa mạnh hừng hực, trên mặt




/222