Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 111 - Chương 63

/136


Nghe lời Tần Chiến nói xong, giữa trán Khương Sam hơi nhăn lại, lúc này cô say khướt muốn mắng to chính ủy Tần một trận, nhưng cuối cùng vẫn còn một tia lí trí còn sót lại ngăn cản cô, Khương Sam cười dối trá:

“Chuyện ngày hôm qua tôi coi như chưa từng phát sinh là được, không có tức giận, chính ủy Tần nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian không còn sớm nữa.”

Phía bên Tần Chiến truyền đến tiếng bước thong thả rõ ràng, phút chốc vang một tiếng “cạch” nhỏ, đối với âm thanh này Khương Sam rất quen thuộc.

Tiếng bật lửa đốt thuốc.

Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, thật sự không tưởng tượng được chính ủy Tần nghiêm túc lại tự hạn chế mình hút thuốc là cái dạng gì.

“Tôi vẫn còn ở thành phố T một thời gian nữa.” Tần Chiến nói: “Khi nào em rãnh?”

Khóe miệng Khương Sam không tự giác kéo xuống, lại cố kỵ người ở bên cạnh, cũng không tốt để nói rõ, Khương Sam lạnh nhạt nói:

“Thời gian trận đấu càng ngày càng gấp rồi.”

Tần Chiến hiểu ý của cô không muốn gặp mình, khói thuốc màu xám tạo thành những vòng tròn nho nhỏ, ngón tay anh khẽ động, khói thuốc nhẹ nhàng rơi xuống.

“Em nghỉ ngơi đi, sau này nói lại.”

Nói xong liền cúp máy.

Đứng ở bên ngoài doanh trại rút ra một điếu thuốc, giữa lông mày Tần Chiến xẹt qua suy nghĩ sâu xa, rất hiếm khi anh sinh ra cảm giác khó khăn khi giải quyết một việc nào đó, cũng như anh thật sự không hiểu nổi vì sao Khương Sam hiểu chuyện lại tức giận và xuyên tạc ý của anh như thế nữa.

Làm sao anh giống như trong suy nghĩ của cô lại có ý muốn xúc phạm cô chứ? Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, anh có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn trong quyền hạn của mình, chỉ là một tờ giấy kết hôn sao lại có ma lực lớn thế chứ? Bao giờ cũng muốn rõ ràng, cơ thể cao lớn của Tần Chiến im lặng trong đêm đen giống như tượng điêu khắc, cuộc điện thoại vừa rồi nghe qua cô có vẻ vẫn chưa nguôi giận,Lãng Quên bây giờ nói lại sẽ khiến cho cả hai tan rã trong không vui lần nữa, vả lại gần đây chuyện trong quân đội quả thật bận rộn không ngừng được.

Tần Chiến sẽ không dỗ dành người khác, càng không biết dỗ con gái vui vẻ, chỉ chờ đến khi cô bình tĩnh rồi nói chuyện này sau.

Đúng lúc sĩ quan phụ tá vội vã chạy qua bên đây, Tần Chiến thấy thế liền tắt đầu thuốc lá, bình tĩnh để chuyện của Khương Sam vào sâu trong góc.

Bên này sau khi nói chuyện điện thoại với Tần Chiến, Khương Sam nhớ tới chút chuyện không thoải mái, tâm trạng rơi vào trong thung lũng tối tăm nào đó, buồn bực dụi dụi vành mắt, phiền não quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sáng ngời lợi hại của Tần Diệc Hạo.

Vẻ mặt Tần Diệc Hạo có chút lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi:

“Ngày hôm qua gặp Tần Chiến?”

Cánh tay dài ôm ở eo hơi kéo căng, lập tức Khương Sam cảm giác có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ vẫn nên tránh nặng tìm nhẹ chủ động thẳng thắn, cô làm bộ nhẹ nhàng nói:

“Ừ, là chuyện phân tổ ở vũ đoàn, chính ủy Tần biết chuyện này, đoán được có Bạch Kỳ nhúng tay vào, trùng hợp đi ngang qua đây hỏi thăm.”

Hỏi thăm, con ngươi hẹp dài của Tần Diệc Hạo nheo lại, Tần Chiến đâu phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, đến nỗi trong miệng Khương Sam “trùng hợp đi ngang”, tính chân thực đáng phải suy tính rồi.

“Không nói chuyện khác sao?”

Đầu óc Khương Sam choáng váng xẹt qua vài


/136