Em Ấy Phải Về Nhà Với Tôi

Chương 2

/105


Chương 2 

 

 

 

Trận đấu sinh tử trên sàn đấu ngầm đã sắp bắt đầụ

 

Hoắc Mãng buông cô gái mềm mại xinh đẹp vừa mới mua về trong ngực ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau mang cô đi.

 

Nơi này không phải là nơi con gái nên ở.

 

Cô gái đã mềm nhũn cả người hoảng hốt thất thần, nước mắt như mưa, bên môi còn vươn dòng nước bọt trong suốt, ánh mắt ngây thơ quyến rũ ngơ ngác nhìn xung quanh, cặρ vú đầy đặn râm ran cơn đau sau khi bị xoa nắn mạnh bạo.

 

Ý thức của cô xa dần, đợi đến khi phản ứng lại thì cô đã bị thảy vào một căn nhà gỗ được dựng đơn giản.

 

Trên đỉnh chóp có bóng đèn điện lực thấp treo lơ lửng, ánh sáng mờ ảo chớp tắt lắc lư không ngừng, tạo nên cái bóng bao trùm tấm ván giường gỗ. Hơi ẩm không khí xuyên qua cửa sổ… đó không thể gọi là cửa sổ được, đấy chỉ là một cái lỗ được khoang trên tường gỗ, gió nóng lướt qua sau gáy khiến cô nổi da gà.

 

Suốt con đường bị bắt cóc, tên buôn người vẫn luôn dùng dây xích để trói tay cô lại, lấy miếng vải nửa trong suốt để bịt mắt cô, rồi hắn khoá cô ở ghế sau của một chiếc xe Jeep được cải tạo lại.

 

Cô không biết rằng mình đã được đưa đến nơi tiếp giáp đường biên giới bốn ngàn cây số giữa Đông Nam Á và Tỉnh Vân Nam, đã xa rời trung tâm thành phố Côn Minh xa hoa nhộn nhịp, đi thêm mười mấy cây số về phía Nam là đã vượt qua biên giới, chính thức nhập cảnh Miến Điện.

 

Cô gái không thể phán đoán được vị trí nơi mình ở và thời gian hiện tại vẫn cứ sợ hãi run cầm cập. Cô ôm đầu gối, co ro trong một góc giường gỗ, nhìn ánh trăng lấp ló sau màn đêm ngoài cửa sổ, cô chỉ biết được bây giờ là buổi tối.

 

Nước mắt lại dâng đầy trong đôi mắt đỏ hoe, đôi môi bị gặm cắn đến sưng đỏ.

 

Cô đã mệt mỏi không chịu được, bất kể là về tinh thần hay thẻ xác. Lam Vãn dựa vào tường, mí mắt không chịu nổi cơn buồn ngủ sau khi khóc liên tục, dần dần híp lại.

 

“Ba ơi, mẹ ơi… con muốn về nhà…”

 

“Về nhà… Vãn Vãn, Vãn Vãn sợ lắm…”

 

Cô gái nói mớ, ngay cả khi ngủ cũng không thể yên giấc, nghẹn ngào vài tiếng, hàng lông mi dài khẽ run, nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt rơi xuống trên cánh tay non mịn.

 

Lam Vãn ngay cả nằm mơ cũng đang thút thít, rõ ràng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của ba mẹ suốt mười bảy năm trời, giờ phút này lại đang mặc chiếc váy đã dính đầy cát bụi dơ bẩn, trở thành món hàng bị tên buôn người bán cho người đàn ông trẻ tuổi bạo lực hung hăng đến từ Đông Nam Á kia.

 

Không biết đã bao lâu, cánh cửa gỗ bị người nào đó đá mở, vang lên một tiếng “rầm”.

 

Tiếng ồn cực lớn đã quấy rầy giấc mộng của cô gái đang thút thít, cô hoảng hồn tỉnh giấc, mở to đôi mắt ướt át mơ màng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía cửa. Một hơi thở tàn bạo ác liệt ập vào mặt cô, bên trong còn xen kẽ mùi máu tanh nồng nặc.

 

Trực giác nói với cô, đây là một con thú dữ đang cồn cào vì đói, sau trận quyết đấu muốn nuốt cô vào bụng.

 

Đôi mắt sóng sánh nước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình một cách sợ hãi, băng gạc màu trắng quấn quanh lòng bàn tay của anh khi nãy giờ đã nhuốm đầy màu máu đỏ tươi, phần thân trên cường tráng cũng lấm tấm vết máụ

 

Người đàn ông hoang dại khắp người phủ đầy máu và mồ hôi đứng ở mép giường. Hơi thở nặng nề, đôi mắt hiện đầy tơ máu sau những cảm xúc điên cuồng. Bên môi anh là nụ cười tà ác ngang ngược, đôi mắt sắc bén lướt qua thân hình thon thả hấp dẫn của cô gái.

 

Hoắc Mãng liếm môi hồi tưởng lại mùi vị ngọt ngào lúc mút đầu lưỡi cô trước trận đấu quyền khi nãy.

 

Lần này, vì muốn nhanh chóng kết thúc để về ngủ với cô vợ nhỏ vừa mua, sau khi lên sàn đấu, dòng máu trong anh sôi sục, ánh mắt đỏ ngầu, ra tay hiểm độc, đấm chết đối thủ trong thời gian ngắn nhất.

 

“Tôi tên là Hoắc Mãng.” Anh vươn đôi tay cơ rắn chắc về phía cô, không quên giới thiệu bản thân bằng giọng nói trầm thấp thô ráp  “Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đại lục như em, ba của tôi và tôi đều là những người đàn ông trưởng thành và sinh sống tại trại Manpur.”

 

Thấy anh càng lúc càng gần, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, sợ hãi rụt người về phía saụ Nhưng sau lưng đã là tường, cô không còn đường nào để trốn nữa.

 

Lam Vãn nức nở hai tiếng, cô co người lại xích về hướng khác để né tránh mùi cơ thể nồng nặc hoang dã của anh, cô khóc lóc van xin  “Năn nỉ anh… tôi muốn về nhà, ba mẹ tôi còn đang chờ tôi… Hoắc… Hoắc Mãng phải không? Anh muốn gì ba mẹ tôi cũng sẽ cho anh hết…”

 

Anh vươn cánh tay dài ra, không cần dùng sức cũng ôm được cơ thể mềm mại đang run rẩy của cô vào lòng, cụp mắt nhìn xuống mèo con xinh xắn đang run lẩy bẩy trong lòng.

 

Cô quá thon thả yêu kiều, đường nét gương mặt lại xinh đẹp rạng ngời, vòng eo con ong mỏng manh không chịu nổi, chiếc cổ thiên nga trắng ngần ửng hồng, ở khoảnh khắc gần anh thậm chí còn thấy được giọt nước mắt đang vươn trên mí mắt cô.

 

Hoắc Mãng hiểu rõ, nếu như không phải tên buôn người đưa cô đến trước mặt mình thì đời này anh cũng không có cơ hội quen biết được một cô gái xinh đẹp đáng yêu lại quyến rũ nhường này.

 

Ngọn lửa bùng lên ở phần bụng dưới, bàn tay nóng ấm quấn chặt băng máu chạm vào đường cong nơi phần eo thon gọn, vết máu dính vào chiếc váy trắng đã nhuốm bẩn của cô.

 

Bất chấp ánh đèn mờ ảo, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực từ người đàn ông, cô run rẩy nức nở cầu xin  “Đừng mà… xin anh đó… anh thả tôi đi… Tiền anh trả cho tên buôn người đó, ba mẹ tôi sẽ trả lại đầy đủ cho anh. mà… xin anh đó… đưa tôi về nhà đi mà…”

 

Bàn tay của người đàn ông thô lỗ sờ xuống tà váy dài đến đầu gối của cô. Làn da mềm mịn như tơ ở đùi cô đã xoa dịu cảm giác bức bối vừa rồi khi chiến đấu trên lôi đài.

 

“Tôi không thiếu tiền.” Gương mặt điển trai ấm nóng của anh áp sát gương mặt nhỏ bé ẩm ướt của cô, giọng nói khàn đặc vì du͙c vọng sắp bùng nổ  “Cái tôi thiếu là vợ con, Vãn Vãn, em phải theo tôi về trại kết hôn, sinh cho tôi mấy đứa nhỏ xinh xắn.”

 

Kết hôn sinh con ư? Cô vẫn chỉ là đứa trẻ mười bảy tuổi thôi mà, làm sao sinh con cho anh được?

 

Nhưng du͙c vọng ở phần bụng dưới của chàng trai trẻ tuổi này như con thú hoang hung tợn sắp không kiềm chế nỗi nữa, trong đầu chỉ còn lại ý muốn ăn sạch cô vào bụng, cũng bất chấp có dùng vũ lực để cưỡng bức hay không, chỉ cần có thể khiến cô thành người phụ nữ của mình là được.

 

Anh ôm eo cô đè chặt xuống giường gỗ, đôi tay túm lấy đôi chân thon dài trắng muốt để cô cặp chân quanh hông mình. Anh nghiêng mình đứng giữa tách hai chân cô ra, vị trí đã chào cờ dưới háng đang ngẩn cao đầu muốn xông ra thử sức.

 

Cô gái nhìn anh đang cởi dây buộc chiếc quần boxing rộng màu đen, cô hoảng hốt lắc đầu hét to  “Không  Đừng mà  Anh tha cho tôi đi, xin anh đấy….”

 

Hoắc Mãng nào có nghe được lời cầu xin của cô nữa, trước mắt anh là cơ thể xử nữ thơm ngon tuyệt trần. Anh nhanh chóng cởi quần boxing, cơ thể trần ͙truồng chỉ còn lại chiếc quần lót tam giác màu xám. Dương vật thô to cộm lên thành một túp lều nhỏ như đang tuyên bố rằng nó đang khao khát thiếu nữ trước mặt cỡ nào.

 

Anh muốn cô lắm rồi, vừa nãy trên sàn đấu chỉ nhìn cô một lần thôi đã thích, nếu không anh cũng sẽ không đưa một nửa tiền thưởng phải liều mạng có được cho tên buôn người.

 

“Vãn Vãn, cảm nhận được không? Anh cương rồi, ông đây chỉ vừa sờ vú em thôi đã cương thành như vậy rồi.” Một tay anh đè chặt eo cô, tay còn lại nhào nặn bầu vú đầy đặn của cô. Anh thoải mái thở hắt ra một tiếng, phần hông thô rắn chắc ưỡn hờ về phía trước, để vật dưới lớp quần lót cọ khẽ lên vùng giữa hai chân cô, cho cô cảm nhận vật to lớn nóng hổi của mình.

 

Cây gậy cương cứng nóng bỏng giữa chân khiến cô gái sợ đến mức mặt lúc trắng lúc đỏ, hai cánh tay thon gầy hoảng loạn đẩy bừa cánh tay đang xoa nắn trên ngực mình, cô khóc nói  “Không… thả tôi ra, anh thả tôi ra, không được… xin anh mà… tôi thật sự sợ lắm…”

 

Sợ đi  Sợ cũng vô ích

 

Đầy là điều anh muốn, thoải mái chơi hư cô bé của cô để dập tắt ngọn lửa tình du͙c trong người, sau đó mang về nhà làm vợ sinh con.

 

Cổ họng anh bị ngọn lửa dục thiêu đốt đến khản đặc, đôi con ngươi đỏ sẫm, gặm cắn đôi môi đỏ hồng đang không ngừng khóc lóc van nài, quấn lấy chiếc lưỡi thơm mềm ngọt ngào rồi mút lấy mút để, giữa miệng hai người kéo ra một sợi chỉ bạc sểnh sệt.

 

Hoắc Mãng muốn dùng nụ hôn để xua đi nỗi sợ hãi của cô, muốn dùng sự thô lỗ dã man của mình để hoà tan cô gái nhỏ trong lòng.

 

Nụ hôn càng sâu thì nước mắt rơi ra từ khoé mắt cô càng nhiều, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn nồng cháy từ anh. Cô muốn ba mẹ, muốn về nhà.

 

Lúc bàn tay thô ráp của anh thò vào dưới lớp váy của cô, tiếng điện thoại vang lên dưới tấm giường gỗ.

 

Người gọi đến không hề có ý dừng lại, bầu không khí đang nóng dần lên bỗng trì trệ. Anh bực bội đấm một cú xuống giường tạo nên vết nứt, tức tối lùi lại tách khỏi người cô, cong lưng rút ra chiếc túi du lịch dưới gầm giường.

 

Cô gái nằm trên chiếc ván gỗ sụt sịt ngồi dậy kéo lại chiếc váy lộn xộn, xung quanh đôi môi anh đào sưng đỏ, cô ôm gối ngồi ở góc giường kéo xa khoảng cách hai người trông vô cùng đáng thương, tinh thần vẫn còn hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được.

 

Hoắc Mãng cởi trần thân trên, đứng dậy nghe điện thoại, gân xanh trên trán anh nổi lên từng đường, gằn giọng nói  “Sủa ”

 

“Ha ha, nghe nói mày vừa mua được một cô vợ từ đại lục à? Ngủ chưa?” Thằng bạn thân ở đầu dây bên kia vừa nghe đã nhận ra sự tức giận của anh.

 

Người đàn ông thô lỗ điên cuồng thở mạnh, anh tức điên gầm lên  “Đmm, nếu không phải mày gọi đường dài đến sủa thì ông đây đã cởi quần thọc vào rồi ”

 

 


/105