Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 170 - Chương 146

/916


Trong phòng bệnh, không khí phảng phát mùi thuốc sát trùng. Thời tiết hôm nay nhìn rõ là rất kém, vừa sáng sớm đã mưa.

Ngoài cửa sổ một màn mờ ảo. Máy điều hòa cao cấp tỏa nhiệt độ vừa phải nhưng không ai cảm nhận được hơi ấm.

“ Anh yêu cô ấy không?” Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất khẽ, còn mang chút run rẩy.

Cô không được hỏi, cũng không thể hỏi nhưng lại muốn biết.

Trong những ngày cô rời đi, có phải anh đã yêu một người con gái khác? Bàn tay vô thức siết chặt cho dù động tác này làm tay cô bị đau, cô cũng không còn quan tâm đến nó nữa.

Cơ thể Cố Thừa Diệu cứng đơ, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Vô thức lắc đầu. Anh không yêu Diêu Hữu Thiên, chưa hề yêu, một chút cũng không yêu.

“ Anh yêu cô ấy rồi phải không?” Bạch Yên Nhiên dường như không nhìn thấy cái lắc đầu của anh, nhấn giọng, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cố chấp tìm kiếm đáp án: “ Nói cho em biết đi, Thừa Diệu, anh có yêu cô ấy không?”

“ Không không không.” Cố Thừa Diệu nhắm mắt, đưa tay ôm lấy Bạch Yên Nhiên vào lòng. Đè nén sự bực tức, hoảng loạn trong lòng: “ Anh không yêu cô ấy, Yên Nhiên, người anh yêu là em.”

Chữ cuối cùng nói rất khẽ, rất nhẹ.

Nếu không phải Bạch Yên Nhiên dựa vào anh gần đến vậy thì nhất định sẽ không nghe thấy.

“ Thừa Diệu.” Nỗi niềm bất định của Bạch Yên Nhiên giờ phút này cũng bình tĩnh trở lại. Nhắm mắt, gương mặt cô tràn đầy cảm động: “ Như vậy là đủ rồi, Thừa Diệu, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chỉ cần anh vẫn cần có em thì em không còn muốn gì thêm nữa. Em….”

Cuối cùng sức lực tiêu hao quá nhiều, cơ thể quá kiệt sức.

Tâm trạng liên tục chịu kích động khiến cô mất sức. Cả người mềm nhũn gần như đổ gục xuống giường.

Cố Thừa Diệu kịp thời đỡ lấy cô, đặt cô nằm xuống, nhìn vào bát cháo bên cạnh: “ Cháo nguội mất rồi, anh đi mua cho em phần khác.”

“ Không cần đâu.” Bạch Yên Nhiên giữ tay anh lại: “ Như vậy là được rồi, vậy là đã tốt lắm rồi.”

“ Yên Nhiên….” Cô vẫn còn bệnh, ăn đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.

“ Thừa Diệu, em muốn nhìn anh thêm chút nữa.” Bạch Yên Nhiên mỉm cười, trên gương mặt yếu đuối toát ra sự kỳ vọng khiến người ta thương xót: “ Đừng đi, dừng rời xa em. Ở bên cạnh em một chút thôi được không?”

“………………..…..” Bước chân định rời đi của Cố Thừa Diệu chợt dừng lại, tiếp tục bưng phần cháo lên đút cho Bạch Yên Nhiên.

Cô dùng tốc độ vô cùng chậm rãi để ăn phần cháo đó.

Khi Cố Thừa Diệu cầm giấy ăn đưa cho cô, cô đột nhiên mỉm cười: “ Cháo rất ngon, rất lâu rồi em chưa được ăn phần cháo nào ngon đến vậy.”

Cố Thừa Diệu nghe vậy ngồi xuống cạnh giường, trong ánh mắt toát ra vài tia nghi hoặc và nghiêm trọng.

“ Yên Nhiên, anh vẫn chưa hỏi em, khoảng thời gian này rốt cuộc em ở đâu? Tại sao cả người đầy thương tích? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên thay đổi ngay tức khắc, thậm chí cả người cô run rẩy mất kiểm soát.

Cố Thừa Diệu nhìn thấy, đưa tay nắm lấy tay cô: “ Yên Nhiên….”

“ Em, em không biết, thật sự em không biết mà.” Bạch Yên Nhiên cắn chặt môi đầy vẻ đau khổ.

“ Được được, em không muốn nói thì đừng nói nữa.” Không cần hỏi nhiều cũng biết được khoảng thời gian vừa rồi cô đã sống rất đau khổ.

Đột nhiên Cố Thừa Diệu không nhẫn tâm hỏi tiếp.

“ Không, em, để em nói ra đi.” Bạch Yên Nhiên cúi đầu, ánh mắt đặt trên bàn tay Cố Thừa Diệu đang nắm lấy tay cô.

Chớp chớp mắt, đè nén cảm xúc uất ức đang dâng trào kia.

“ Ngày đó em nhìn thấy anh và người phụ nữ ấy nằm trên giường, em liền chạy đi mất.”

Khi cô nói những lời này, cảm giác tay của Cố Thừa Diệu siết chặt hơn.

Cúi đầu, cô không nhìn vào mặt anh, không thể đoán được anh đang nghĩ gì: “ Em cứ chạy mãi, chạy mãi. Trong lòng rất hỗn loạn, cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào.”

“ Đến khi em dừng lại, em không biết được là mình đang ở đâu nữa. Em định quay về tìm anh lấy câu giải thích nhưng có hai người đàn ông chặn đường em. Em còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ đánh ngất.”

“ Lúc đầu, em tưởng là ba em thiếu nợ, em bị người khác đem bán. Nhưng sau đó phát hiện là không phải. Đám người đó nhốt em ở một nơi mà em không hề biết. Em mất sự tự do, không liên lạc được với mọi người bên ngoài. Em có nói chuyện với đám người ấy như thế nào đi nữa họ cũng không thèm để ý đến em.

“” Em gây rối làm loạn, cũng tìm cách chạy trốn nhưng lần nào cũng bị đám người đó bắt về.”

“ Sau đó có một ngày, có người mang tin tức của anh đến cho em xem, là tin anh kết hôn, trong tin có nói anh đã kết hôn rồi. Hai tập đoàn lớn hợp tác Nam Bắc. Em thấy tin đó trái tim như vỡ nát.”

“ Đêm hôm ấy em lại muốn trốn một lần nữa, em nhảy từ trên cửa sổ xuống nhưng lại bị đám người kia phát hiện. Em vùng vẫy điên cuồng nhưng không hề có chút tác dụng gì.”

“ Cứ như vậy bị nhốt không biết bao lâu, em rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh. Em không tin anh đã thực sự kết hôn, em cũng không tin anh đã không còn yêu em nữa. Em nghĩ tối hôm đó là sự hiểu lầm, em muốn hỏi rõ. Em muốn đi tìm anh, nhưng tất cả các cách chạy trốn đều thất bại.”

“ Cuối cùng em không còn cách nào khác, lấy bàn chải đánh răng mài nhọn trong toilet, sau đó tự sát. Em đoán đám người kia nhốt em lâu như vậy lại không lấy mạng em thì sẽ không để cho em chết, cách này mặc dù hơi ngu ngốc nhưng đã thành công để em thoát khỏi căn nhà kia.”

“ Sau đó em bị nhốt trong bệnh viện, cuối cùng em cũng nhân lúc người coi giữ em thay ca hỏi rõ được thì ra em vẫn đang ở Bắc Đô, chừa từng rời đi.”

“ Em mất máu quá nhiều, cơ thể rất yếu, cho dù em có trốn được cũng không đi xa được. Vì vậy chi bằng nghĩ cách khác. Hôm đó em xé ga trải giường thành từng sợi nhỏ, thả từ cửa sổ xuống. Đám người đó đã bị lừa tưởng rằng em chạy thoát.”

“ Người của bọn họ đuổi theo em rồi em mới chui từ dưới gầm giường ra, định gọi cho anh nhưng chưa kịp gọi thì họ, họ đã quay lại phong tỏa toàn bộ bệnh viện. Em không thể có cách nào chạy thoát, em lại bị giam giữ lần nữa, sau đó đám người ấy, đám người ấy….”

Bạch Yên Nhiên nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa.

Những ký ức tiếp theo đối với cô mà nói quá thảm khốc, cô không muốn nhớ lại dù chỉ một giây một phút.

Cô bật khóc, nước mắt chảy dài xuống mặt và cổ, tiếng khóc nấc lên từng hồi.

Cố Thừa Diệu từng nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn việc mà Bạch Yên Nhiên sẽ gặp phải nhưng lại không thể ngờ được sẽ xảy ra loại chuyện này.

Cô bị người xấu giam giữ, bị người khác ức hiếp. Cô….

“ Thừa Diệu, em không sợ chết, thật sự em không sợ. Nhưng em lại sợ một điều là sợ em không còn được gặp anh, nghĩ đến việc cả đời này không còn gặp được anh nữa em thấy không cam lòng, em hận em không thể đường đường chính chính gả cho anh, em càng hận tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy. Em….”

Cố Thừa Diệu ngay khi Bạch Yên Nhiên kể ra những chuyện cô đã gặp phải ấy thì hoàn toàn ngây người.

Càng nghe càng khiến anh ghê sợ.

Khi Bạch Yên Nhiên bị giam cầm, mất đi tự do, sau đó bị người ta ức hiếp.

Thì anh lại kết hôn sống chung với một người phụ nữ khác, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc?

Không thể tha thứ. Đừng nói đến Bạch Yên Nhiên mà ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“ Yên Nhiên. Xin lỗi, xin lỗi.” Ngoài ba chữ này ra, anh không tìm ra được từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng của chính mình.

Mà ba chữ này so với vết thương mà cô phải chịu lại quá ư nhỏ bé.

Anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp những vết thương ấy?

Cả ngày hôm nay anh không đi làm mà ở mãi bệnh viện chăm sóc Bạch Yên Nhiên.

Nghe cô nói về sự thương nhớ của cô về anh trong lúc cô gặp chuyện. Nghe cô kể về nỗi đau khổ khi bị giam cầm.

Nhìn sự tiều tụy rõ ràng của cô so với nửa năm về trước, nhìn sự bất an hoảng loạn ngay cả trong giấc ngủ của cô.

Tự trách, áy náy, đau lòng, khó chịu, những cảm xúc này đẩy Cố Thừa Diệu lên đến đỉnh điểm.

Thế giới của anh không thể quay lại lúc ban đầu nữa.

……………………………………………………………………

Diêu Hữu Thiên nghe những hồi chuông dài trong điện thoại, nhưng người ở đầu dây bên kia từ đầu đến cuối vẫn không nghe điện.

Trong phòng riêng vô cùng yên tĩnh, tất cả ánh mắt của mấy chị em tốt đều dồn hết lên người cô.

Đối diện với ánh mắt kỳ lạ của mấy người chị em,

/916